Cụ trước khi ra đi, có mấy lời khuyên con cháu:
– Năm 40, cụ lấy cụ bà 20. Sau đó là 10 năm thần tiên.
– Năm 60, thường khi lực bất tòng tâm. Nhờ có Viagra nên khi được khi mất, chứ không thì mất sóng hẳn không nối kết được. Còn cụ bà thì không biết sao ngày càng sung mãn, còn bạo lực hơn khi mới cưới, khiến có khi cụ cũng thẫn thờ.
Thằng con giai hai cụ năm nay được 15, thấy nó ít bạn, cụ bà bảo nó cần một baby bro. Nó chẳng chịu, cụ cũng chưa có kế nào, thì cụ bà đã mua thuốc dưỡng thai. Cụ bà phải hốt hụi chót, đợi cha con ông lèng èng xong thì trễ mất. Có thêm người nối giõi cụ rất vui mừng phấn khởi, nhưng trong nỗi vui cũng có đượm chút âu lo vì không nhớ mình phủ sóng lần cuối ngày nào.
– Năm nay 75, đáng lẽ đã lên Đà lạt đánh gôn tối về xem sách thánh hiền, thì cụ vẫn ở Sài Gòn ngày ngày chạy xe ôm đưa thằng em đi học trường phổ thông cơ sở cấp II, được cái đi họp phụ huynh cha mẹ mấy đứa bạn của con gọi mình bằng ông xưng cháu rất lễ phép. Chỉ có thằng con nó quê quê sao ấy mà nó lại bảo với bạn nó rằng cụ là bố của bố nó, khiến cụ cũng áy náy.
Cụ sắp chết, kể ra là hơi sớm. Nhưng sống thêm thì ngại quá. Cụ bà năm nay năm mươi nhăm, chưa hết xuân thì. Cả năm qua 365 ngày thì hết 300 ngày phì phọp ở thẩm mỹ viện nào hút nào bơm, nào nâng nào trét. Bây giờ mặt mày cụ bà trông như 40, mà sao nó đơ đơ trông như cái mặt nạ. Sờ đâu cũng không cho sờ, vì sợ móp silicon.
Ước gì giời cho cụ trẻ lại làm trai 40, để cụ lấy gái 20, vứt mịa con mụ già này đi. Hị hị.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét