PHÊ PHÁN CÁI CẬU LỀU BÁO TRẦN THANH THẮNG

Rất nhiều người nói về tự do báo chí nhưng không chắc họ hiểu được bản chất của tự do báo chí là gì. Tự do báo chí không phải muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm. Báo chí, và đặc biệt là người làm báo cũng có chức năng, quyền hạn và trách nhiệm riêng của mình, điều này được không chỉ pháp luật, Nhà nước mà cả xã hội công nhận và quy định.

Ví dụ như, anh nhà báo thấy tận mắt thằng ăn cắp thì có quyền thông tin trên báo chính mắt tôi chứng kiến hành vi ăn cắt, và theo riêng anh thôi thì có thể cho rằng người đó là thằng tội phạm, khi đó hiển nhiên anh phải chịu trách nhiệm trước pháp luật những gì mình nói, còn việc khẳng định sự việc anh nhìn thấy có đúng là hành vi tội phạm theo quy định pháp luật hay không lại là chức năng, thẩm quyền của Công an. Ngoài ra anh không thể lấy quyền anh là nhà báo để phát ngôn, suy diễn, hoặc khẳng định một cách vô căn cứ, chụp mũ, gán gét cho cá nhân, tổ chức khác cái anh không nhìn thấy, anh không tường tận... Báo chí có chức phận của báo chí. Báo chí không thể làm thay công việc của nhà nước. Báo chí làm thay việc của Nhà nước là báo chí lạm quyền!

Không phải đơn giản mà một nhà tư sản “keo kiệt” như ông Lý Quang Diệu – cố Thủ tướng Singgapo bỏ tiền sang tận phương Tây kiện một tờ báo. Đơn giản là ông Lý Quang Diệu không muốn mở ra một tiền lệ xấu báo chí can thiệp, điều khiển chính phủ của ông.

Và chuyện anh nhà báo Trần Thanh Thắng - phó trưởng đại diện cơ quan phía Nam Báo Đời sống & Pháp luật bị cách chức mới đây cũng vậy. Lợi dụng tư cách báo chí, nhà báo can thiệp đời sống riêng tư cá nhân khác một cách vô căn cứ, không theo thẩm quyền, quy định pháp luật là điều đáng trách, đáng phải lên án, dù hậu quả từ hành vi anh gây ra chưa thể định lượng được.

Cụ thể, anh tự quy chụp việc một ông Phó Chủ tịch Quận dùng điện thoại, đồng hồ đắt tiền là... bất thường, mặc dù chưa rõ nguồn cơn sự việc cụ thể như thế nào. Hơn nữa anh lại đòi ông cán bộ phải đi giải trình, làm rõ với anh những việc mà anh không có thẩm quyền, và nằm trong quyền con người của ông này. Thật là phi lí!

Điều quan trọng là cơ quan chủ quản của anh "nhà báo liều" đã nhanh chóng "sửa sai" cho anh bằng một án kỷ luật nghiêm khắc, các cơ quan có thẩm quyền Nhà nước cũng nhắc nhở anh một cách nghiêm túc bằng một án "tước thẻ nhà báo" có thời hạn... Tất cả chỉ để anh có thời gian kiểm điểm bản thân. Cũng nhân chuyện anh "nhà báo liều" và cái hậu quả anh phải nhận được để mong rằng những anh chị nào đang có định lợi dụng cái quyền "tự do báo chí", "tự do ngôn luận" mà phán bừa, coi "trời bằng vung", vô ý hay cố ý xúc phạm danh dự người khác...cũng tự nghiêm khắc kiểm điểm mình để báo chí chính thống nước Nhà luôn xứng đáng với danh xưng "nền báo chí cách mạng"

THỦY MAI
Chia sẻ trên Google Plus

0 nhận xét:

Đăng nhận xét