HÈN HẠ ĐẾN THẾ LÀ CÙNG

Những ngày gần đây, các thông tin trên mạng cho biết có một nhóm "nhân sĩ trí thức" gồm mấy nhà khoa học nhà văn nhà thơ nào đó đã có những luận điệu xuyên tạc, xúc phạm nữ anh hùng trẻ tuổi Võ Thị Sáu với những luận cứ mơ hồ, thiếu căn cứ không thể chấp nhận được.

Đã có những bài viết phản bác lại luận điệu của những kẻ xuyên tạc lịch sử này, mình xin không nói gì thêm.

Mình thì thấy là chuyện này không lạ, khi mà với cái tâm đen tối, có những kẻ luôn nhắm mắt nói bừa, cốt để hạ bệ những anh hùng có thật, với những chiến công có thật trong lịch sử dân tộc mình. Để làm gì, có lẽ chúng ta cũng đã biết.

Mình bỗng nhớ đến một trường hợp tương tự ở nước Nga. Người bị xuyên tạc để hạ bệ, cũng là một nữ anh hùng trẻ tuổi: Zoya Kosmodemyanskaya.

Chị Sáu (sinh năm 1933) hy sinh cách đây vừa tròn 65 năm (năm 1952). Zoya sinh năm 1923, hy sinh năm 1941. Cả hai đều vừa bước qua tuổi 18 thanh xuân và đều được truy tặng danh hiệu Anh hùng.

Zoya đã tình nguyện tham gia du kích khi cuộc Chiến tranh vệ quốc vĩ đại nổ ra. Cô bị bắt ngày 27/11/1941 sau khi thực hiện nhiệm vụ phóng hỏa các ngôi nhà trong làng Petrishchevo (Петрищево) nơi đóng quân của lực lượng Đức Quốc xã. Bị bắt và làm nhục, nhưng cô không hé răng một lời khai tên thật của mình và đồng đội. Ngày 29/11/1941, cô bị quân Đức treo cổ.
Chân dung chị Võ Thị Sáu

Theo lời nhiều nhân chứng có mặt, trước khi bị hành quyết, Doya đã có những lời lẽ tỏ rõ khí phách anh hùng của mình và tin tưởng vào chiến thắng cuối cùng của nhân dân Liên Xô. Cô nói:

"Chúng mày có thể treo cổ tao giờ đây, nhưng tao sẽ không đơn độc. Hai trăm triệu người trên đất nước của chúng tao, chúng mày sẽ không thể treo cổ hết lên được, họ sẽ thay tao trả thù chúng mày. Hỡi những tên lính kia! Không bao lâu nữa chúng mày sẽ phải đầu hàng. Dù sao đi nữa thì chiến thắng sẽ thuộc về chúng tao!"

Sự thật lịch sử là như vậy, nhân chứng vẫn còn đó (thập niên 80, 90 thế kỷ trước), ấy vậy mà cuối thời cải tổ loạn lạc ở Liên Xô , một gã nhà văn tên là A.Zhovtis (lại là nhà văn!) đã đăng một bài báo trên tờ "Luận chứng và sự kiện" - «Аргументы и факты» số 38/1991 nhằm "đính chính" lại một số tình tiết trong việc Zoya bị quân phát xít bắt.

Tiếp theo trong số 45 cũng tờ "Luận chứng sự kiện", có đăng phản hồi của một số bạn đọc. Trong số này có phản hồi của bác sĩ trưởng Trung tâm y học tâm thần trẻ em A.Melnikov cùng với 2 cộng sự là S.Yureva và N.Kasmelson. Mấy vị này cho rằng trước chiến tranh, Zoya đã nhiều lần nằm điều trị ở bệnh viện Kashenko với chẩn đoán bị tâm thần phân liệt. Sau chiến tranh, có 2 người đã đến bệnh viện và lấy đi toàn bộ bệnh án của Zoya.

Cái ý kiến vẩn vơ thiếu kiểm chứng đó, đã ngay lập tức được một số người vồ vập, coi đó là bằng chứng 100% cho thấy Zoya bị bệnh lý tâm thần.

Các nhà sử học khi đó đã vào cuộc, và mấy vị trên liền tịt ngóp, không đưa ra được bất cứ bằng chứng nào để khẳng định ý kiến của mình.

Đến tháng 12/2016, bất ngờ có một "bác sĩ tâm lý" tên là Andrey Bilzho xuất hiện, đưa ra những luận cứ tương tự là Zoya đã bị bệnh tâm thần. Gã viết trên tờ The Insider:

"Khi mà bị đưa đến giá treo cổ, cô ấy (Zoya) im thin thít, giữ bí mật đội du kích. Trong bệnh lý học, đó là hiện tượng "không thể nói được", đơn giản là cô ta không thể cất lời được, bởi đã rơi vào "trạng thái ngơ ngẩn câm nín", khi mà con người bỗng đi lại khó khăn và cấm khẩu..."Hội chứng" này lại được coi là chiến công của Zoya. Nhưng sự thật lịch sử là: Zoya đã nhiều lần nằm điều trị tại bệnh viện tâm thần mang tên Kashenko do chịu những cú sốc tâm lý liên quan đến chiến tranh. Nhưng đó là bệnh viện, chứ không phải là chiến công của Zoya, người đã mắc bệnh tâm thần phân liệt từ lâu".

Trước sự xuyên tạc trắng trợn lịch sử và phỉ báng nữ anh hùng của Bilzho, các chuyên gia đã vào cuộc ngay. Và sự thật đã được phơi bày: Andrey Bilzho đã nói láo.

Zoya đúng là có một thời gian nằm viện, nhưng không phải ở bệnh viện tâm thần Kashenko, mà là bệnh viện mang tên Botkin, nơi không hề có khoa tâm thần. Sau khi rời khỏi bệnh viện Botkin, Zoya tiếp tục phục hồi ở nhà nghỉ dưỡng "Sokolniki" (từ 24/1-4/3/1941). Nhà sử học Aleksandr Dyukov cho biết thêm: giấy xuất viện cho biết Zoya có thể quay lại trường học.

Các thông tin cho biết thêm các bạn học của Zoya đã giúp cô hoàn thành chương trình học để lên lớp 10 và tháng 9/1941. Nhưng 22/6 cùng năm, chiến tranh đã nổ ra và Zoya sau đó đã tình nguyện vào du kích.

Thêm những luận cứ cho thấy tay Bilzho kia nói láo nữa. Đó là hắn không thể tiếp xúc được với các tài liệu lưu trữ về bệnh nhân Zoya Kosmodemyanskaya như đã khẳng định. Bởi thời gian lưu trữ bệnh án chỉ có 25 năm. Và không như hắn nói, Zoya "im thin thít" khi bị hành quyết, mà rất nhiều nhân chứng có mặt đã khẳng định, trước khi bị treo cổ, Zoya nói khá nhiều, với những lời kêu gọi mọi người hãy đấu tranh với kẻ thù.

Từ giữa thập niên 80 của thế kỷ trước, sau khi Gorbachev lên nắm quyền đề xướng cải tổ, công khai, nhiều kẻ đã lợi dụng không khí đó để thực hiện những tính toán riêng của mình. Có thể kể đến tờ tạp chí "Ogoniok" của TBT Vitaly Korotich, rồi tờ "Luận chứng và sự kiện" như đã dẫn trên, đã đăng tải một cách có hệ thống những bài báo với các thông tin bịa đặt nhằm hạ bệ các biểu tượng anh hùng của đất nước.

Nhưng, các sử gia, các chuyên gia chân chính đã nhanh chóng vào cuộc để vạch trần những sự dối trá đó.Trong một bài báo vạch trần sự dối trá của Bilzho, báo "Luận chứng sự kiện" ngày 13/12/2016 đã bình luận:

"Nếu đối với một người còn sống, thì hành động (xuyên tạc) đó có thể gọi là rất đê tiện. Còn đối với một cô gái trẻ 75 năm trước đã chịu một cái chết đớn đau bởi bàn tay của quân phát xít, thì hành động đó đã được nhiều sử gia và nhà nghiên cứu gọi là sự hèn hạ"

Đúng, đó là một sự hèn hạ không hơn không kém ! Xuyên tạc sự hy sinh anh dũng của một liệt nữ vì Tổ quốc của mình.

VIỆT HÙNG
Chia sẻ trên Google Plus

0 nhận xét:

Đăng nhận xét