THIÊN TAI, NHÂN TAI VÀ TỪ THIỆN

Lũ về, lòng người đang tất tả ngược xuôi khắc phục, những cái mồm rêu rao nhân nghĩa bậc nhất trên mạng đã vội đao to búa lớn câu chuyện "nhân tai", phê phán từ thủy điện đến chính quyền, lo lắng từ quá khứ qua hiện tại đến tương lai.

"Nhân tai" thành cụm từ nóng, thành câu chuyện của cả xã hội. Rồi "từ thiện" về sau lũ, lòng người lại thêm một lần ly tán nữa. Từ thiện chửi chính quyền, từ thiện chửi cả dân, dân chửi ngược lại cả chính quyền lẫn từ thiện, dư luận như một mớ hổ lốn ngập tràn đạo đức và rác rưởi, thật giả hỗn độn. Miền Trung đương nhiên lũ lụt và hạn hán, xưa đã thế và ngày mai vẫn thế. Không thế sao gọi là miền Trung? Có thủy điện cũng ngập mà không thủy điện cũng ngập, quá khứ rành rành ra đấy, nó như cái nợ, nó như cái tội, nó như cái duyên, nó như cái phận mà ông trời mặc định khúc ruột này phải chịu. Có thế, mới tạo ra tính cách miền Trung, cái tính cách giận thì giận mà thương thì thương, cái tính cách em đi lên rừng cây xanh mở lối, đi lên núi ắt núi ngả cúi đầu..., đã bao giờ chịu khuất phục đâu? Vẫn câu hò điệu ví, vẫn muối mặn gừng cay nghĩa tình đó thôi.

Của cải vật chất mất đi rồi bàn tay con người vẫn làm lại được, lịch sử miền Trung cũng chẳng ai chết đói sau lũ cả. Nhưng tình người và lòng tự trọng bị xói mòn, thì hỏi mần răng? Sự biến tướng của từ thiện còn ác độc hơn cả cơn lũ, và đây mới chính là "nhân tai" thực sự. Có bao giờ người người đua nhau làm từ thiện như thế này không? Có bao giờ người ta xem hành vi từ thiện như là vũ khí đặc dụng của bản thân để cho phép tiêu diệt nhân cách của bất cứ ai như thế này không? Cảm giác như ai làm từ thiện chậm, ắt kẻ đó không phải là hợp thời thì phải? Đến cả những danh phận thấp bé nhất như Trưởng thôn cũng bị hồn nhiên tấn công nhân cách, đó có phải là nhân tai không? Lũ lụt hạn hán thì không thể tránh được vì đó là bệnh của trời đất, nhưng giá như chỉ có lũ mà đừng có từ thiện, biết đâu miền Trung lại yên bình yên hơn?

NHÂN SINH
Chia sẻ trên Google Plus

0 nhận xét:

Đăng nhận xét